Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Hai nưả đơn côi


Phải có thật xuân sang......
Hay chỉ gió thu dừng khe cửa ?
Thôi ta đành chia trái tim hai nửa
Nửa cho ta nửa gửi gió thu về.
Bên góc vắng hững hờ trăng soi bóng
Thoáng ngỡ ngàng hai nửa sao đơn côi.
Thoáng hững hờ giết chết hồn tôi
Đành hai nửa để trọn đời mãi mãi...
Bởi nên thế tận góc trời xa tít âý
Có nưả chờ ..một nưả cứ xa xăm.
Nửa xa xăm mới có đợi chờ
Cả thương nhớ và những điêu chưa nói hết...
Gió thu hởi hãy thì thầm cho em biết
Rằng nơi này có một nưả chờ trông.
Gió cũng vậy một nửa hồn tha thiết
Đêm dần trôi lòng vẫn đợi vẫn mong.
Đêm dần trôi một nửa ở bên song
Buồn trông ngóng gió thu đưa tin tới.
Sao đi mãi ở đâu gió thu hỡi
Nủa mỏi mòn chết lặng cả con tim.
Gió sẽ về ươm lại niềm tin
Xây hạnh phúc sau những ngày lang bạt
Thời lang bạt gió nhận ra điều đơn giản nhất
Hạnh phúc quanh ta đâu cần phải kiếm tìm
Hạnh phúc quanh ta đâu cần phải kiếm tìm
Điều thật giản đơn
Thế mà ....
Bây giờ anh mới biết
Ngoảnh lại nhìn ...hai nửa quá xa xôi.
DM 7/2012


Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Ai lấy giùm em một trái tim mù lòa


Nhớ lắm, nỗi nhớ cứ cồn cào xâu xé từng phút từng giây. Dẫu biết rằng đường đời ta không chung lối. Em vẫn muốn một lần và một lần nữa nguyện bước về phía anh. Vẫn muốn ru những môi hôn, ru những khát khao, và những cơn sóng ngầm đang chầu chực đánh vỡ con người yếu đuối. Em đang chờ anh, chờ người đàn ông mang hình hài và cuộc sống không phải dành tặng cho em.
Chiều nay em buồn nhiều lắm, hình như mùa Đông vừa về ngang đây làm xe lạnh cõi lòng. Em lại thấy mình xấu xa, trí óc lại cứ dạy bảo con tim. Nhưng trái tim vốn lì lợm khó bảo này cứ thích làm em đau, những nỗi đau như dằn xé từng hồi. Em không khóc mà sao những giọt lòng cứ chực trào trên khóe mắt.
Đưa đôi bàn tay về phía xa xa, chỉ là khoảng không mênh mông cô quạnh. Em chạy theo gió tìm về bến mơ một thời yêu, có cái nắm tay thật chặt, có nụ cười trong veo và đôi mắt màu xanh. Em chạy theo mưa kiếm tìm những giọt yêu vô tình đánh rơi về miền xa cách.
Hàng tre già nơi góc phố cũng mòn mỏi mà thay bao nhiêu màu áo. Còn em sao cứ luyến tiếc màu áo rêu phong, cổ kính. Sao không chịu thay mới những thứ đã cũ kỹ nhuốm màu bạc thếch mà cứ ôm khư khư như báu vật sợ bị đánh rơi. Em nhăn nhúm đứng chống chọi từng ngày với sự già nua, em níu kéo những thứ xa xôi mong tìm về những dấu yêu còn chưa vơi trong từng vách nhớ.
Có lẽ khi sự ảo mộng nhấn chìm cõi trần đầy dựa dẫm những yêu thương. Em cứ ôm sự huyễn hoặc từng ngày trong vùng cổ tích.
Rơi mất rồi vòng tay đê mê, ôm em trong nồng nàn hơi thở. Lạc mất rồi, dấu yêu ngày nào mang trái tim rời xa hơi ấm của buổi ban trưa. Chỉ còn một mùa Đông mang đóng băng trái tim vốn cô đơn lạc loài cầu xin thương xót. Em co ro trong sự lạnh lẽo tột cùng, khao khát một vòng tay ủ ấm những cô đơn cứ lạc loài bên sự già nua và xấu xí.
Đêm ơi, sao không soi rọi chút ánh sáng để đánh đuổi mảng tối tồi tàn mà cứ để sự âm u chai lì thừa cơ xâm chiếm. Ngày ơi, sao không để nắng hong khô ngàn năm những giọt buồn mà cứ đem cơn mưa về bất chợt.
Em nhốt mình trong bốn bức tường hối tiếc. Chẳng có bao nhiêu chỉ là một nỗi nhớ em muốn cho đi.
Ai lấy giùm em những xâu xé dằn vặt từng ngày cứ kiếm tìm môi yêu trong ngần xa cách. Và các thứ hỗn tạp như ánh trăng vàng vọt, như ánh chiều tà níu kéo chút tia nắng trong vô vọng.
Ai lấy giùm em một trái tim đang rả rích, những giọt say cứ đong đầy chếnh choáng ngập tràn. Một cơ thể héo tàn cựa quậy trong cơn bấn loạn. Những xấu xa, những rung cảm không nên có cứ nhấn chìm con người của sự khuôn phép. Các thứ già nua cứ ngời ngời định cư đem dùi vập tuổi đời cứ mơ mộng về tàn dư của miền đất chết.
Ai lấy giùm em không? Em xin tặng. Một trái tim mù lòa chỉ biết nhớ đến tiều tụy héo hon.

Mưa về... vỡ vụn, nhẹ tan


Em mang mộng cố nhân về còn tôi đang trốn chạy thời gian xưa. Em mang hình hài xưa em quay về, con đường vẫn thế nhớ em để lá rơi chầm chậm. Gót hồng em vẫn thế, đôi tay, dáng hiền, và chẳng lẫn đi đâu được giữa phố thị. Màu đôi mắt nhung trong veo một thuở, em soi gương tình tôi…
Tưởng đâu ngoái lại có đôi tay khe khẽ nắm cầm, chững lại vì mùi hương xưa tồn đọng trong thân thể ngấm sâu tới bây giờ còn vương. Tình chẳng biết về chốn đâu, nhưng tim vẫn lơ lửng chốn này. Đời dài mà sao tình yêu tôi còn dài hơn thế chăng?
Hay tại tôi ngu ngơ cho nên hạnh phúc chỉ trêu đùa, dù đó có là em.
Thuở ấy…
… Một đóa hoa xinh, một cành cây đầy bướm lạ. Kẻ thì thèm khát điêu ngoa, kẻ thì no cái bụng nhưng đói con mắt chừng chừng. Kẻ thì ngu ngơ đến khờ dại, kẻ thì lắm chiêu trò, rót mật ngọt vào tai cố dành cho kì được mùi hương lạ em mang. Để rồi hạnh phúc xa bay, tôi làm con người đứng tìm chiếc bóng. Em nào biết đằng đẵng thời gian, và tất cả chỉ chìm vào quên lãng thật sự hôm qua.
Hôm qua có gì…
… Có nỗi đau hành hạ tôi bốn mùa chết rũ, có tình cảm tôi thương nhớ em bốn năm dài rêu phong. Phong trần này em, tôi như kẻ chơ vơ nhất còn ngồi một mình. Nghĩ mãi thì cũng chỉ có một câu trả lời… chỉ có kẻ điên, chỉ có kẻ điên mới lao đầu vào thời gian và quá khứ dài như thế. Thôi thì hít hà dư vị cuối, hôn kí ức một cái nồng nàn, rồi bỏ thuốc độc cho nó chết luôn.
Tôi ác quá!
Biết sao được, biết làm gì khác để trái tim khỏi phải tê tái nhiều lần. Thà đành cho nó vĩnh viễn ra đi để tái sinh một kiếp nữa. Để từng đêm khi ngoài trời thác đổ, trăng rơi nhòa phố tôi biết đâu còn có tâm trạng để viết vài câu thơ, tán tỉnh một cô nàng trong giấc mộng.
Thụy hay Du tôi chẳng biết, chỉ biết dẫu có dỗi hờn thì duyên vẫn chỉ là duyên thế thôi. Hạnh phúc có đi qua lúc này, có gỡ bỏ mộng trăm năm bạc đầu, thì nó sẽ bù và trả cho tôi vào một lúc khác. Thói quen dần trở thành một căn bệnh, nhưng cuối cùng cái bệnh nhớ nhung cũng khỏi hẳn, cũng ly biệt tôi luôn.
Hôm nay thấy em dù thèm thuồng đôi môi kia một chút, có lẽ bản năng của tôi lại dựng dậy. Nhưng không, tôi chỉ nán lại và tìm chút gì của tôi em còn giữ. Hoa tím phố mưa, vần thơ xếp vội xin lấy hết cho cạn ân tình này. Có lẽ chỉ là thứ tình cảm vu vơ em ngày xưa xem nó là ngu muội, giờ tôi lấy tôi cất làm của riêng tôi. Thế nhé…
Trả lại em con đường, trả lại em cơn gió tương tư. Trả lại dư âm nụ hôn cuối phố, trả thoáng cà phê với mưa rơi chuyện trò. Trả ân tình này, trả trọn vẹn tháng năm…
Để, biết đâu hôm nay tôi thật sự buông lơi. Thì ngày mai hạnh phúc trinh tròn, trong trắng sẽ đến hỏi thăm tôi.
… Vì bấy lâu nay, tôi đợi vô cớ mà quên thương yêu ai mất rồi.
… Vì bấy lâu nay, nhìn mùa qua mà tôi cứ tưởng cát bụi phận này khóc nhòa đám cỏ dại tôi.
… Vì xót xa đã đủ, vì yêu thương mới sẽ lên ngôi. Vì cánh chim này đã mỏi, thôi dừng chân trên cọc gỗ. Đón tiếng ngoan giữa dòng đời này, dù có cố tình xô lệch các quỹ đạo để phải tìm nhau.
Thôi chào em và gót hồng tôi đam mê một thuở. Thuở ấy tình tôi trao em nghiêng vành nón Hạ. Giờ tôi đi, vành nón ấy cũng chẳng buồn hơn nhỉ. Bướm lạ cũng đến lúc tàn lụi, và kẻ nào dối trá đấy cuối cùng sẽ lộ ra và đều bị cuộc đời này trừng trị tất cả. Qua đi thì sẽ còn dư âm, qua đi thì đời sẽ chắt lọc được tinh túy với tâm hồn biết cách chấp nhận nhiều hơn.
Thôi…
Em về đi đừng nhìn tôi thêm nữa, về kẻo mưa hoa tím sẽ khóc thầm. Về kẻo tôi lại ướt mi nhớ những câu thơ đượm mùi buồn, phố rớt lệ vương mang. Về để cho yêu thương sẽ còn và không ướt vai áo gầy tôi. Cố nhân nên để cho quên lãng thì tốt phải không?
Dẫu có mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, một trăm, một ngàn hay vô hạn năm thì cũng vậy. Tôi chẳng hẹn chào em nữa câu gì, thôi đi qua tôi buông lơi tất cả. Buông nụ cười ảo ảnh, buông đôi mắt mộng mị, buông đôi môi hững hờ.
Mưa về rồi, thế là Hạ lại vừa tạo thêm một kết cục cho lần nữa tiếng duyên, vỡ vụn… nhẹ tan…