Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Mưa về... vỡ vụn, nhẹ tan


Em mang mộng cố nhân về còn tôi đang trốn chạy thời gian xưa. Em mang hình hài xưa em quay về, con đường vẫn thế nhớ em để lá rơi chầm chậm. Gót hồng em vẫn thế, đôi tay, dáng hiền, và chẳng lẫn đi đâu được giữa phố thị. Màu đôi mắt nhung trong veo một thuở, em soi gương tình tôi…
Tưởng đâu ngoái lại có đôi tay khe khẽ nắm cầm, chững lại vì mùi hương xưa tồn đọng trong thân thể ngấm sâu tới bây giờ còn vương. Tình chẳng biết về chốn đâu, nhưng tim vẫn lơ lửng chốn này. Đời dài mà sao tình yêu tôi còn dài hơn thế chăng?
Hay tại tôi ngu ngơ cho nên hạnh phúc chỉ trêu đùa, dù đó có là em.
Thuở ấy…
… Một đóa hoa xinh, một cành cây đầy bướm lạ. Kẻ thì thèm khát điêu ngoa, kẻ thì no cái bụng nhưng đói con mắt chừng chừng. Kẻ thì ngu ngơ đến khờ dại, kẻ thì lắm chiêu trò, rót mật ngọt vào tai cố dành cho kì được mùi hương lạ em mang. Để rồi hạnh phúc xa bay, tôi làm con người đứng tìm chiếc bóng. Em nào biết đằng đẵng thời gian, và tất cả chỉ chìm vào quên lãng thật sự hôm qua.
Hôm qua có gì…
… Có nỗi đau hành hạ tôi bốn mùa chết rũ, có tình cảm tôi thương nhớ em bốn năm dài rêu phong. Phong trần này em, tôi như kẻ chơ vơ nhất còn ngồi một mình. Nghĩ mãi thì cũng chỉ có một câu trả lời… chỉ có kẻ điên, chỉ có kẻ điên mới lao đầu vào thời gian và quá khứ dài như thế. Thôi thì hít hà dư vị cuối, hôn kí ức một cái nồng nàn, rồi bỏ thuốc độc cho nó chết luôn.
Tôi ác quá!
Biết sao được, biết làm gì khác để trái tim khỏi phải tê tái nhiều lần. Thà đành cho nó vĩnh viễn ra đi để tái sinh một kiếp nữa. Để từng đêm khi ngoài trời thác đổ, trăng rơi nhòa phố tôi biết đâu còn có tâm trạng để viết vài câu thơ, tán tỉnh một cô nàng trong giấc mộng.
Thụy hay Du tôi chẳng biết, chỉ biết dẫu có dỗi hờn thì duyên vẫn chỉ là duyên thế thôi. Hạnh phúc có đi qua lúc này, có gỡ bỏ mộng trăm năm bạc đầu, thì nó sẽ bù và trả cho tôi vào một lúc khác. Thói quen dần trở thành một căn bệnh, nhưng cuối cùng cái bệnh nhớ nhung cũng khỏi hẳn, cũng ly biệt tôi luôn.
Hôm nay thấy em dù thèm thuồng đôi môi kia một chút, có lẽ bản năng của tôi lại dựng dậy. Nhưng không, tôi chỉ nán lại và tìm chút gì của tôi em còn giữ. Hoa tím phố mưa, vần thơ xếp vội xin lấy hết cho cạn ân tình này. Có lẽ chỉ là thứ tình cảm vu vơ em ngày xưa xem nó là ngu muội, giờ tôi lấy tôi cất làm của riêng tôi. Thế nhé…
Trả lại em con đường, trả lại em cơn gió tương tư. Trả lại dư âm nụ hôn cuối phố, trả thoáng cà phê với mưa rơi chuyện trò. Trả ân tình này, trả trọn vẹn tháng năm…
Để, biết đâu hôm nay tôi thật sự buông lơi. Thì ngày mai hạnh phúc trinh tròn, trong trắng sẽ đến hỏi thăm tôi.
… Vì bấy lâu nay, tôi đợi vô cớ mà quên thương yêu ai mất rồi.
… Vì bấy lâu nay, nhìn mùa qua mà tôi cứ tưởng cát bụi phận này khóc nhòa đám cỏ dại tôi.
… Vì xót xa đã đủ, vì yêu thương mới sẽ lên ngôi. Vì cánh chim này đã mỏi, thôi dừng chân trên cọc gỗ. Đón tiếng ngoan giữa dòng đời này, dù có cố tình xô lệch các quỹ đạo để phải tìm nhau.
Thôi chào em và gót hồng tôi đam mê một thuở. Thuở ấy tình tôi trao em nghiêng vành nón Hạ. Giờ tôi đi, vành nón ấy cũng chẳng buồn hơn nhỉ. Bướm lạ cũng đến lúc tàn lụi, và kẻ nào dối trá đấy cuối cùng sẽ lộ ra và đều bị cuộc đời này trừng trị tất cả. Qua đi thì sẽ còn dư âm, qua đi thì đời sẽ chắt lọc được tinh túy với tâm hồn biết cách chấp nhận nhiều hơn.
Thôi…
Em về đi đừng nhìn tôi thêm nữa, về kẻo mưa hoa tím sẽ khóc thầm. Về kẻo tôi lại ướt mi nhớ những câu thơ đượm mùi buồn, phố rớt lệ vương mang. Về để cho yêu thương sẽ còn và không ướt vai áo gầy tôi. Cố nhân nên để cho quên lãng thì tốt phải không?
Dẫu có mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, một trăm, một ngàn hay vô hạn năm thì cũng vậy. Tôi chẳng hẹn chào em nữa câu gì, thôi đi qua tôi buông lơi tất cả. Buông nụ cười ảo ảnh, buông đôi mắt mộng mị, buông đôi môi hững hờ.
Mưa về rồi, thế là Hạ lại vừa tạo thêm một kết cục cho lần nữa tiếng duyên, vỡ vụn… nhẹ tan…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét