Nhớ lắm, nỗi nhớ cứ cồn cào xâu xé từng phút từng giây.
Dẫu biết rằng đường đời ta không chung lối. Em vẫn muốn một lần và một
lần nữa nguyện bước về phía anh. Vẫn muốn ru những môi hôn, ru những
khát khao, và những cơn sóng ngầm đang chầu chực đánh vỡ con người yếu
đuối. Em đang chờ anh, chờ người đàn ông mang hình hài và cuộc sống
không phải dành tặng cho em.
Chiều nay em buồn nhiều lắm, hình như mùa Đông vừa về
ngang đây làm xe lạnh cõi lòng. Em lại thấy mình xấu xa, trí óc lại cứ
dạy bảo con tim. Nhưng trái tim vốn lì lợm khó bảo này cứ thích làm em
đau, những nỗi đau như dằn xé từng hồi. Em không khóc mà sao những giọt
lòng cứ chực trào trên khóe mắt.
Đưa đôi bàn tay về phía xa xa, chỉ là khoảng không mênh
mông cô quạnh. Em chạy theo gió tìm về bến mơ một thời yêu, có cái nắm
tay thật chặt, có nụ cười trong veo và đôi mắt màu xanh. Em chạy theo
mưa kiếm tìm những giọt yêu vô tình đánh rơi về miền xa cách.
Hàng tre già nơi góc phố cũng mòn mỏi mà thay bao nhiêu
màu áo. Còn em sao cứ luyến tiếc màu áo rêu phong, cổ kính. Sao không
chịu thay mới những thứ đã cũ kỹ nhuốm màu bạc thếch mà cứ ôm khư khư
như báu vật sợ bị đánh rơi. Em nhăn nhúm đứng chống chọi từng ngày với
sự già nua, em níu kéo những thứ xa xôi mong tìm về những dấu yêu còn
chưa vơi trong từng vách nhớ.
Có lẽ khi sự ảo mộng nhấn chìm cõi trần đầy dựa dẫm những yêu thương. Em cứ ôm sự huyễn hoặc từng ngày trong vùng cổ tích.
Rơi mất rồi vòng tay đê mê, ôm em trong nồng nàn hơi thở.
Lạc mất rồi, dấu yêu ngày nào mang trái tim rời xa hơi ấm của buổi ban
trưa. Chỉ còn một mùa Đông mang đóng băng trái tim vốn cô đơn lạc loài
cầu xin thương xót. Em co ro trong sự lạnh lẽo tột cùng, khao khát một
vòng tay ủ ấm những cô đơn cứ lạc loài bên sự già nua và xấu xí.
Đêm ơi, sao không soi rọi chút ánh sáng để đánh đuổi mảng
tối tồi tàn mà cứ để sự âm u chai lì thừa cơ xâm chiếm. Ngày ơi, sao
không để nắng hong khô ngàn năm những giọt buồn mà cứ đem cơn mưa về bất
chợt.
Em nhốt mình trong bốn bức tường hối tiếc. Chẳng có bao nhiêu chỉ là một nỗi nhớ em muốn cho đi.
Ai lấy giùm em những xâu xé dằn vặt từng ngày cứ kiếm tìm
môi yêu trong ngần xa cách. Và các thứ hỗn tạp như ánh trăng vàng vọt,
như ánh chiều tà níu kéo chút tia nắng trong vô vọng.
Ai lấy giùm em một trái tim đang rả rích, những giọt say
cứ đong đầy chếnh choáng ngập tràn. Một cơ thể héo tàn cựa quậy trong
cơn bấn loạn. Những xấu xa, những rung cảm không nên có cứ nhấn chìm con
người của sự khuôn phép. Các thứ già nua cứ ngời ngời định cư đem dùi
vập tuổi đời cứ mơ mộng về tàn dư của miền đất chết.
Ai lấy giùm em không? Em xin tặng. Một trái tim mù lòa chỉ biết nhớ đến tiều tụy héo hon.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét